Review sách hay - Chọn Nghề Theo Tính Cách

Review sách hay - Chọn Nghề Theo Tính Cách

Ngày đăng: 02/06/2023 10:33 AM

    Nghề nghiệp là một việc rất quan trọng trong cuộc đời của mỗi người.Nhưng để xác định nghề nghiệp chỉ dựa vào tính cách thôi thì chưa đủ vì nó còn rất nhiều yếu tố mới đưa ra được quyết định đúng đắn.Sách chỉ dựa vào tính cách để quyết định nghề nghiệp là đúng nhưng chưa đủ.Nhưng dù sao đó cũng là những nội dung để tham khảo cũng rất hay.Và nó phù hợp với học sinh nhiều hơn.Hy vọng tác giả sẽ cải thiện tác phẩm để nó hoàn thiện và hay hơn để mọi người cùng tham khảo nhiều điều hơn.

    Giới thiệu

    Chọn Nghề Theo Tính Cách là quyển sách gần gũi, dễ đọc, vừa theo dạng câu chuyện vừa theo dạng một cẩm nang hướng dẫn; sẽ cung cấp cho bạn cách thức chọn nghề hữu hiệu nhằm giúp bạn tìm được nghề nghiệp phù hợp nhất với bản thân mình.

    Chọn nghề là nhiệm vụ quan trọng đầu tiên mà các bạn trẻ cần làm trước khi rời ghế nhà trường phổ thông để vào học đại học hay cao đẳng. Có khá nhiều cách tiếp cận hay phương pháp để chọn lựa nghề nghiệp cho bản thân nhưng những lý giải đằng sau các phương pháp đó có thể dài dòng và khó hiểu. Khi soạn cuốn sách này, chúng tôi cân nhắc thấy nếu cung cấp quá nhiều kiến thức, bạn sẽ nhàm chán và thấy nhiều điều không phù hợp, do đó, chúng tôi cố gắng soạn ra một cuốn sách gần gũi, dễ đọc, vừa theo dạng câu chuyện vừa theo dạng một cẩm nang hướng dẫn. Mục tiêu là cung cấp cho bạn cách thức chọn nghề hữu hiệu nhằm giúp bạn tìm được nghề nghiệp phù hợp nhất với bản thân mình.

    Hãy dành chút thời gian đọc phần hướng dẫn sử dụng này trước khi đi sâu hơn vào những phần sau. Để đạt được mục tiêu của cuốn sách, sẽ có những phần bạn cần đọc hiểu và có những phần khác bạn phải bỏ chút công sức ra suy nghĩ và hoàn thành. Bạn không phải đọc toàn bộ cuốn sách này, bạn chỉ cần đọc những phần chính) và hoàn thành những nội dung được yêu cầu, chỉ cần như thế, tin là bạn đã đạt được mục tiêu định hướng nghề nghiệp cho bản thân rồi.

    Đọc thử

    BA CUỘC GẶP GỠ

    Tôi tên là Nguyên, năm nay 17 tuổi. 17 là độ tuổi mà ông bà ta bảo bẻ gãy sừng trâu. Tuổi ăn, tuổi chơi, tuổi học. Như nhiều đứa bạn cùng lớp 11 trong trường, tôi đang băn khoăn trăn trở chọn lựa ngành học để ôn thi đại học.

    Bố tôi là giáo viên còn mẹ tôi làm kế toán cho một công ty tư nhân. Tài chính gia đình tôi cũng hạn hẹp nên bố mẹ tôi thường phải dành nhiều thời gian cho công việc hơn là ở nhà với các con. Vì thế, tôi không có nhiều thời gian tham khảo ý kiến các bậc phụ huynh của mình. Khi thời hạn đăng ký hồ sơ càng đến gần, đầu tôi lại càng rối rắm với rất nhiều những ý tưởng nghề nghiệp. Tôi từng nghĩ hay là nối nghiệp bố hoặc mẹ, nhưng nhìn vào tình cảnh gia đình hiện tại, tôi chẳng ham chút nào. Mấy đứa bạn bảo tôi nên theo nghề chúng nó chọn, cứ đi học IT hay quản trị kinh doanh đi, sau này ra dễ kiếm việc. Nhưng tôi cũng hơi ngờ ngợ vì không rõ học những nghề đó thì sau này làm gì. Bố mẹ tôi cũng biết điều này nhưng vì bận rộn công việc nên không thể dành đủ thời gian cho tôi. Thế là tôi bị tắc ở chỗ chọn nghề.

    Một ngày nọ, bố nói với tôi rằng bố mẹ đã tìm được người có thể tư vấn cho tôi. Người này là anh họ của bố. Ông bác ấy được xem là một người thành đạt trong gia đình. Ông có doanh nghiệp riêng và mỗi khi cả gia đình tụ họp, lúc nào tôi cũng thấy ông vui vẻ hạnh phúc. Ông thường cho lời khuyên khi các thành viên trong nhà xin ý kiến. Tôi chưa tiếp xúc nhiều với ông vì trong những lần tụ họp gia đình, tôi thường tỏ ra khá “phởn phơ” và không nói chuyện nhiều với các bậc trưởng bối trong nhà. Nhưng khi nghe bố nói về cuộc gặp gỡ sắp tới này, tôi đồng ý ngay. Từ lâu rồi tôi cũng nung nấu hy vọng biết đâu sẽ nhận được những lời khuyên bổ ích để có thể kiếm được nhiều tiền như ông bác. Theo đề nghị của bố, tôi gọi điện cho bác. Ông có vẻ như đang dự một cuộc họp trong công ty và hẹn tôi thứ Ba tuần sau sang gặp. Tôi hào hứng vô cùng, chắc mẩm sẽ nhận được những lời khuyên “ngon lành”.

    Cuộc gặp thứ nhất: Những ngành dễ xin việc và kiếm được nhiều tiền

    Sáng thứ Ba, tôi bước vào văn phòng của bác như đã hẹn. Văn phòng làm tôi hơi choáng ngợp vì cách bài trí sang trọng cùng những món đồ trang trí đẹp mắt và đắt tiền. Tôi vừa hồi hộp vừa khấp khởi mong ngóng cuộc gặp gỡ bắt đầu, hy vọng rằng sau hôm nay, tôi sẽ có được những lời khuyên “tối mật” về những nghề nghiệp béo bở và đắt giá cho tương lai.

    Ông bác đang xử lý một mớ hồ sơ. Thấy tôi vào, ông đóng tập hồ sơ lại, để chúng qua một bên, mỉm cười và bảo tôi ngồi xuống.

    “Con chào bác,” tôi nói.

    “Chào con. Hôm nay con muốn bác tư vấn nghề nghiệp đúng không?” Ông từ tốn đáp lại.

    “Dạ vâng.”

    “Vậy con hiểu tư vấn nghề nghiệp là sao?” Ông hỏi và nhìn tôi chằm chằm.

    Tôi thấy không thoải mái lắm khi nghe câu hỏi này. Tôi muốn được nghe những lời khuyên chứ không phải trả lời những định nghĩa cho ông như thế này. Nhưng là bậc hậu bối, tôi không thể nói toạc ra sự không vừa lòng của mình. Tôi nói:

    Ông nhìn lướt qua vẻ mặt của tôi như thể soi mói xem tôi có đang nghiêm túc hay không và nói tiếp:

    “Nếu đó là cái con nghĩ về tư vấn nghề nghiệp thì suy nghĩ đó chưa đúng. Tư vấn nghề nghiệp là giúp con xác định nghề mà con sẽ theo đuổi sau này chứ không phải chọn ngành để học.”

    “Nhưng con thấy rất nhiều trường tổ chức tư vấn hướng nghiệp để giới thiệu ngành học mà.” Tôi đáp lại ngay.

    “Vì họ muốn tuyển thí sinh dự thi vào trường của họ. Đó không phải tư vấn hướng nghiệp đích thực. Tư vấn hướng nghiệp phải giúp con xác định được nghề nghiệp phù hợp với bản thân. Làm được chuyện đó thì mới gọi là thành công.”

    Tôi hơi suy nghĩ một chút. Có vẻ như những gì ông bác nói là đúng. Tôi đã đi mấy hội thảo hướng nghiệp. Đa phần các trường chỉ nói về ngành học của mình chứ không thấy ai giúp tôi xác định xem tôi nên chọn nghề nào. Đang có đà, tôi hỏi tiếp:

    “Vậy bác thấy con theo nghề nào thì được? Tài chính ngân hàng được không bác?”

    “Sao con lại thích ngành đó?” Ông chậm rãi hỏi.

    “Dạ tại con thấy ngành đó đang “hot”. Bạn bè con nói ngành đó dễ kiếm việc với lương cao. Con cũng chưa có dự định gì, ngành nào dễ xin việc lương cao là con theo ạ.”

    Sau câu nói của tôi là tiếng cười ha hả của ông, như thể ông đang xem thường tôi. Mặt tôi xám lại, trong thâm tâm tôi tự hỏi liệu có nên xin phép ra về không. Nhưng ông nói tiếp:

    “Bác có thể cho con biết ngành nào con học xong sau này ra trường dễ kiếm việc và lương cao. Nhưng bác sợ sau này con sẽ hối hận thôi.”

    Tôi hơi ngạc nhiên, một công việc dễ kiếm, lương cao là ước mơ của biết bao người, sao tôi phải hối hận cơ chứ. Nhưng thay vì gạt phăng sự hối hận như lời bác nói và cứ bảo bác nói luôn cho tôi biết nên chọn nghề nào để học, trí tò mò khiến tôi sững người lại, mặt cứng đơ ra. Tôi muốn hỏi vì sao lại hối hận nhưng không biết nói thế nào. Có vẻ đoán được tôi đang nghĩ gì, ông bác tôi chậm rãi nói tiếp:

    “Việc dễ kiếm và lương cao dù quan trọng nhưng không nên là tiêu chí duy nhất để chọn nghề. Con có biết vì sao không?”

    “Con không biết.” Tôi trả lời một cách cứng đầu.

    “Vì chúng chỉ là những tiêu chí chung và không bền vững.”

    “Chung và không bền vững là sao bác?” Tôi hỏi lại với vẻ tò mò.

    “Chung là vì rất nhiều người hưởng một mức lương cao không có nghĩa ai cũng sẽ như thế. Cùng làm một công việc nhưng có người mức lương cao, có người lại lương thấp. Có nhiều người dù học giỏi, làm những nghề được xã hội đánh giá là lương cao nhưng thu nhập cũng chỉ lẹt đẹt ở mức trung bình thôi. Vì sao thì sau này bác sẽ giải thích cho con hiểu, còn trước mắt con nên biết rằng không thể chỉ dựa vào tiêu chí chung để chọn nghề được.” Ông trả lời.

    “Vậy còn không bền vững là sao hả bác?” Tôi hỏi tiếp.

    “Không bền vững là vì thị trường việc làm cũng giống với quan hệ mua bán ở chợ. Con đã đi chợ lần nào chưa?”

    “Dạ rồi.” Tôi đáp. Tôi đi chợ với mẹ hơi bị thường xuyên cơ mà.

    “Vậy ở chợ, rau ai bán sẽ đắt hơn nếu chỉ có một người bán hay có năm người bán?” Ông hỏi với vẻ mặt thăm dò.

    Tôi tự tin đáp: “Tất nhiên có một người bán thì rau sẽ đắt hơn chứ. Nhiều người thì những người bán rau sẽ hạ giá để khách hàng muốn mua hơn.” Tới lúc này, tôi dường như vỡ lẽ ra.

    “Đúng thế. Thị trường lao động cũng vậy. Nếu nhiều người đổ xô đi học và kiếm việc ở những ngành dễ kiếm việc và lương cao thì ngành đó sẽ “hạ giá”. Lương sẽ thấp xuống vì các công ty có quá nhiều chọn lựa trong khi sẽ khó xin việc hơn vì có nhiều sinh viên hơn số việc có trên thị trường. Lương cao hay dễ xin việc là những tiêu chí sẽ thay đổi tùy theo thị trường. Chúng không bền vững.” Ông mỉm cười đáp.

    “Do đó, con đừng chỉ chọn nghề dựa trên tiêu chí tiền bạc hay dễ xin việc. Con hiểu chưa?”

    “Dạ thưa bác, con hiểu rồi. Vậy mà trước giờ con cứ nghĩ chỉ cần chọn nghề lương cao và dễ xin việc là được.” Tôi đáp vậy, nhưng trong lòng vẫn nghĩ “nếu dùng tiêu chí đó để chọn nghề thì cũng có sao đâu. Thiếu gì đứa trong lớp chọn nghề như vậy.” Vẻ mặt tôi cau có còn đầu thì đầy tư tưởng bảo thủ với quan điểm của mình. Cả chục đứa trong lớp chọn nghề theo kiểu đó, chắc nó phải có cái gì đó hay.

    Ông bác nhìn vẻ mặt cau có của tôi một chút rồi tiếp tục nói chầm chậm. “Bác muốn con biết rằng các bạn con chọn nghề ra sao không liên quan gì đến con. Mỗi đứa trong tụi con với những gia cảnh khác nhau, tính cách khác nhau, sở thích khác nhau sẽ đưa ra những lựa chọn khác nhau. Khi bước ra khỏi ghế nhà trường vào môi trường đại học, mỗi đứa trong tụi con sẽ đi những con đường khác nhau. Quyết định cuộc đời nằm ở con, không phải ở những đứa bạn đó.”

    Vẻ nghiêm túc đột ngột đó khiến tôi sững lại và suy nghĩ trong giây lát. Tôi thừa nhận:

    “Bác nói đúng. Mỗi người phải tự chọn nghề cho riêng mình. Nếu ai đó chọn nghề sai thì mình không nên đi theo họ. Như thế càng sai hơn. Chọn nghề phải nghiêm túc.”

    “Được rồi. Buổi hôm nay bác chỉ có bấy nhiêu thời gian. Con về đi, thứ Ba tuần sau lại đến nhé.” Ông nói và đứng dậy bắt tay tôi theo cách những người lớn thường làm. Tôi bắt tay ông hơi miễn cưỡng vì không quen với việc này. Tôi bước ra cửa và nhẩm lại những gì mình đã tiếp thu được trong buổi nói chuyện với ông bác để không quên…